Người đưa đò thầm lặng


Khi đất trời chuyển mình. Mùa Thu đi qua nhẹ nhàng và tiếp nối là những ngày đầu Đông mưa dầm dề. Dẫu khí trời hay cuộc đời có đổi thay gì đi chăng nữa thì những ngày này muôn triệu trái tim đều hướng về sự tri ân, biết ơn “những người lái đò ” trên “những chuyến đò thầm lặng” ngày ngày “đưa khách” qua sông.

Ai trong mỗi chúng ta, dù bất luận sinh ra trong cuộc đời này như thế nào cũng đều có những con người “khai tâm” cho mình. Đấy là những Thầy, Cô giáo ngày đêm miệt mài dưới mái trường mến yêu truyền dạy chúng ta nên người.



Mái trường hạnh phúc

Câu chuyện về mái trường, về thầy cô giáo sẽ là câu chuyện thú vị dài mà không bao giờ có hồi kết. Bởi nó được viết nên từ những tấm lòng nhớ ơn và kính trọng và hình tượng được xây dựng nên câu chuyện là những hình ảnh người thầy cô giáo sông cuộc đời thanh trong, chân chất nhưng đầy nghĩa tình. Bối cảnh câu chuyện dài mà chúng tôi muốn kể cho chúng ta nghe đấy là những ngôi trường mà mỗi chúng ta ai từng cắp sách đến trường đều trải qua. 

Chúng tôi muốn chúng ta hãy dừng lại ngôi trường mang tên nhà chí sĩ cách mạng Nguyễn Công Phương. Trường THPT Nguyễn Công Phương sau bao nhiêu năm hình thành và phát triển, đến giờ vẫn mãi là nơi chúng ta đặt niềm tin và tự hào khi được học tập nơi đây. Điều chúng ta tự hào và luôn ngưỡng mộ về mái trường mến yêu này không phải sự hoành tráng về cơ ngơi hay là tốp đầu về chất lượng mà chính tình yêu thương, sự tận tâm hết lòng vì học trò của thầy, cô nơi đây đã khiến chúng em ấm lòng. Giờ đây, ngôi trường như mái nhà thứ hai của chúng em, dù bộn bề cuộc sống thế nào nhưng được học dưới mái trường này chúng em rất hạnh phúc và tự hào. Sẽ mãi mãi là nơi quay về khi chúng em được thầy cô gió đưa “qua sông”.

Tri ân những tấm lòng thanh trong

Xin hãy chậm lại những phút giây để cùng cảm nhận tình yêu thương của chúng em dành cho những Thầy cô giáo. Sự tri ân thì không thể dùng những từ ngữ nào hay ca từ ghi nhận hết, chỉ có thể là tấm lòng của chúng em dành cho thấy cô luôn là sự biết ơn và kính trọng! Hình ảnh luôn in đậm trong chúng em là sự miệt mài vì học sinh thân yêu, trong những ngày dịch bệnh, mưa bão hoành hành vẫn còn đó hình ảnh thầy cô giáo không ngại hiểm nguy, từng ngày, từng giờ lên lớp truyền đạt kiến thức cho các em, còn đó những hình ảnh thầy cô thức bao đêm để mài mò, tìm hiểu, soạn giảng những bài giảng trực tuyến sinh động, chất lượng đến với các em. Chúng em luôn biết rằng để có được một bài giảng trực tuyến đến với các em là bao đêm thầy cô phải thức để soạn bài, tìm hiểu thông tin trên mạng, trao đổi chuyên môn cùng đồng nghiệp…”khi tóc thầy bạc trắng chúng em đã khôn lớn rồi”. Lời bài hát luôn là nỗi niềm chúng em muốn nói…

Những cơn mưa đầu đông dầm dè không làm phai nhoà hình ảnh những thầy, cô giáo trong tâm thức chúng em. Những tấm lòng thầy cô thanh trong, hết lòng vì học trò luôn đọng lại trong mỗi trái tim chúng em. Khi cuộc sống vất vả, khi điều kiện học tập còn muôn vàn khó khăn nhất là giữa lúc dịch bệnh đang hoành hành thì lời dặn dò ân cần, những hành động sẻ chia, trao nhau yêu thương của thầy cô đến với các em quí giá vô ngàn. Một chiếc máy tính cũ, chiếc điện thoại thông minh… để giúp các em vượt qua mùa đại dịch là những việc làm đầy nhân văn, thắm tình mà quí thầy cô đã dành cho chúng em. Sự ghi ơn mãi mãi không bao giờ phai…

Mãi là tấm gương để chúng em noi theo!

Cha mẹ khai sinh, thầy giáo khai tâm” câu nói ấy đã muôn đời đúng, khi công lao dưỡng dục của thầy cô để chúng em nên người. Tâm hồn chúng em, nhân cách chúng em là sự phản chiếu từ sự giáo dục củ quí thầy cô. Thầy cô luôn là tấm gương sáng cho chúng em noi theo… yêu thương mọi người, giúp đỡ bạn bè và những người xung quanh khi gặp khó khăn luôn được thầy cô căn dặn và trở thành những khắc cốt ghi tâm trong mỗi chúng em. 

Khi hoạn nạn, dịch bệnh xảy ra, chúng em biết san sẻ với bạn bè điều kiện học tập hay động viên nhau những lúc khó khăn cùng vượt qua để vươn lên trong học tập. Đấy là những gì chúng em hành động bằng sự thấu hiểu những điều thầy cô mong mỏi…

Vĩ thanh

Câu chuyện về sự tri ân đến thầy cô giáo không khi nào có lời kết và nó sẽ không bao giờ chỉ trong Ngày 20.11 mà sẽ mãi mãi trong mỗi tâm khảm con người khi đã từng cắp sách đến trường… hình ảnh ngôi trường sẽ mãi là mái nhà ấm tình người và hình ảnh thầy cô giáo luôn là tấm gương giản dị trong đời sống và cốt cách thanh trong của một Người thầy “khai tâm” cho bao thế hệ học trò. Chúng em tri ân bằng cả những trái tim chân thành nhất!

 

 

No comments:

Post a Comment